3 tháng trước, khi Việt Nam thông báo chính thức có ca nhiễm bệnh đầu tiên, dường như những hân hoan để chào đón năm mới 2020 đều bị bao phủ bởi một màu xám xịt. Mỗi buổi sáng khi thức dậy, dòng suy nghĩ cứ lướt trong đầu “Hôm nay có thêm ca nhiễm bệnh nào mới không?”, “Bệnh dịch đã được kiểm soát chưa?”…rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng không hề có hồi đáp.
Hơn 95 triệu dân Việt Nam lúc ấy rơi vào tình trạng hoang mang tột độ, khi mà dịch bệnh ngày càng bùng phát và lan nhanh trên khắp thế giới. Và điều không thể ngờ là, Việt Nam đã thật sự làm được. Chúng ta chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng thời điểm đó ta đã cùng nhau chung tay đẩy lùi được dịch bệnh. Số ca nhiễm bệnh hầu như được kiểm soát hoàn toàn. Chúng ta được các nước bạn ca ngợi, được tôn vinh vì điều ấy. Đó là điều khiến chúng ta tự hào.
3 tháng sau, khi chỉ vỏn vẹn 4 ngày nữa, nếu không có ca nhiễm mới, chúng ta – toàn thể người dân Việt Nam đang rất mong chờ được công bố hết dịch, thì cái tên “bệnh nhân số 17” xuất hiện. Đây như là một quả bom được kích nổ vào lúc không ngờ đến nhất.
Ngay trong đêm hôm ấy, hàng loạt thông tin tiêu cực phủ sóng khắp Internet, hình ảnh được cập nhật liên tục. Và trong khoảnh khắc đó, chúng ta lại một lần nữa nhìn thấy sự bất lực của những Người dẫn đầu, sự mệt mỏi của những người ngày đêm bảo vệ, sự hoảng loạn của người dân…
Hiện tại, số ca dương tính với dịch bệnh đã tăng gần con số 50, những tin đồn thất thiệt cứ mỗi ngày một tăng, những lời chỉ trích và phẫn nộ được lan truyền khắp nơi khiến cho sự đoàn kết của chúng ta đã thật sự bị suy giảm. Vậy điều mà bản thân mỗi người cần lúc này là gì? Sự bình tĩnh và tính trách nhiệm.
Chúng ta phải thật bình tĩnh trước sự rối ren này, hoang mang và sợ hãi chỉ khiến ta trôi theo những tin tức sai lệch và không căn cứ. Không gì mạnh mẽ hơn một tinh thần sảng khoái, mạnh mẽ và tự tin để cùng nhau chiến đấu trên con đường chông gai sắp tới.
Chúng ta phải có trách nhiệm với bản thân và cộng đồng. Trong lúc “dầu sôi lửa bỏng”, ta không chỉ phải sống cho mình, ta còn phải sống cho xã hội. Không riêng gì “bệnh nhân số 17”, không riêng gì những bệnh nhân khác, hoặc không phải đợi đến khi dịch bệnh bùng phát cấp độ báo động, mà ngay lúc này đây mọi người phải biết tự bảo vệ cho chính mình và cộng đồng xung quanh.
Thật ra dịch bệnh không đáng sợ, đáng sợ nhất là chính chúng ta tiếp tay cho dịch bệnh ngày càng bùng phát và khó kiểm soát. Mỗi người chúng ta là một chiến sĩ, và dịch bệnh chính là chiến trường để chúng ta chiến đấu, dốc hết sức lực để bảo vệ bản thân, người thân, gia đình và xã hội.
Mọi người hãy tin rằng, Việt Nam đang làm rất ổn các công tác phòng chống và kiểm soát dịch bệnh, và bạn đang được bảo vệ rất tốt bởi những Người dẫn đầu. Họ luôn sẵn sàng có mặt hỗ trợ bất kể ngày đêm, luôn cố gắng mang đến bạn những điều kiện tinh thần và vật chất tốt nhất – cho dù bạn là người nhiễm bệnh hay không.
Chúng ta đã mạnh mẽ ngăn được con sóng đầu tiên, và đang phải đối diện với con sóng to thứ hai. Hy vọng dù có bao nhiêu con sóng vồ vập kéo đến, mọi người sẽ luôn bình tĩnh và có ý thức trách nhiệm để bảo vệ cộng đồng, cùng nhau chung tay phòng chống và đẩy lùi dịch bệnh. Cố lên, chúng ta sẽ làm được!!!